Trên con đường
đi tìm kho báu, chắc hẳn những người thợ cũng mong muốn dừng chân và ngồi lại
ngẫm xem mình nên làm gì. Bởi vì con đường mình đang đi cứ dài, dài mãi, sỏi
đá, gồ ghề, không biết bao giờ mới đến cuối đường.
Quá mệt, quá
áp lực, chán nản, bức bối, khó chịu, phiền toái… Những cảm giác này chắc hẳn ai
cũng đã trải qua. Phải chăng sẽ có khoảnh khắc ta muốn mình ngất đi một lúc
không? Chúng ta vẫn cần một bước đệm dể tĩnh tâm lại, và để đưa ra những quyết
định đúng đắn. Đôi khi chỉ là vài phút nghe lại bài hát yêu thích, vài tiếng
xem một bộ phim tình cảm cổ điển, vài tiếng đi chợ nấu một bữa cơm thịnh soạn
đúng nghĩa cho mình hay vài ngày “đi trốn” khỏi thành phố xô bồ bụi bặm...
Khi còn bé,
chúng ta mong đến ngày làm người lớn, để rồi những ngày đã khôn lớn, chúng ta lại
ước ao có một giây phút được trở về như những ngày thơ bé. Chúng ta sợ đi sai
đường lạc lối, sợ những ánh mắt soi mói, sợ những tiếng cười mỉa mai, nhưng nào
đâu biết dù ta có đúng hay sai, có đẹp hay xấu, thì người đời vẫn cay nghiệt
như vậy. Những giây phút chúng ta mặc kệ cuộc đời, chúng ta không biến mất hoàn
toàn mà chỉ là vô hình trong chốc lát.
Dù có buồn
hay vui, dù có khó khăn thế nào thì cũng là chuyện của riêng mình. Còn những thứ
xung quanh vẫn diễn ra như quy luật của cuộc sống, mọi người vẫn vội vàng lướt
qua, những cuộc hội ngộ hay chia ly dù muốn hay không vẫn tiếp diễn… Nghĩa là,
mọi sự vẫn thế, chỉ có “pin” trong tâm hồn ta thì sẽ được “sạc đầy”.
Chỉ cần
không bỏ cuộc, thì chẳng có gì đáng sợ cả. Chúng ta sẽ không bỏ cuộc, mà chỉ là
lùi một bước để tiến 3 bước xa hơn. So với việc gồng mình, đau khổ trong vài giờ
rồi kiệt sức, thì việc tạm nhấn nút pause, rồi trở lại mạnh mẽ hơn chắc chắn sẽ
là một lựa chọn vô cùng thông minh.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét