Ta cứ mãi chênh vênh trong những đêm giông tố trở mình, những
giọt cà phê đắng cứ chơ vơ lạc loài không cảm xúc, những cơn gió hoang vu mãi
đưa nhớ thương về phố. Miên man một nỗi buồn bất tận.
Người như gió theo mây về nơi viễn xứ, chỉ còn ta nơi đây,
ngây dại ôm sầu giữa thênh thang cuộc đời. Để lỡ một mai trên đường đời chẳng gặp
lại, vẫn còn đó một chút nhớ thương.
Đêm, lại mưa, ký ức lại về. Lặng nghe tiếng thở của thời
gian, đếm mưa rơi, đếm thương, đếm nhớ, đếm sầu chưa vơi.
Chợt nhớ một người xa...
Nắng
0 nhận xét:
Đăng nhận xét